Đại hội
XVI Đảng Cộng sản Trung Quốc (11-2002) khẳng định mục tiêu chiến lược quan
trọng của quốc gia này trong hai thập niên đầu thế kỷ XXI là “xây dựng toàn
diện xã hội khá giả”, theo tiêu chí: kinh tế phát triển cao hơn, dân chủ kiện
toàn hơn, khoa học giáo dục tiến bộ hơn, văn hóa phồn vinh hơn, xã hội hài hòa
hơn, đời sống nhân dân sung túc hơn1. Có thể nói, đây là một nội dung cơ
bản trong lý thuyết phát triển của Đặng Tiểu Bình, được bổ sung, hoàn thiện qua các kỳ đại
hội Đảng, với các tiêu chí và giải pháp ngày càng đầy đủ, đa chiều, toàn
diện,thích ứng với yêu cầu phát triển của Trung Quốc trong từng giai đoạn.
I. Quan điểm
của các nhà lãnh đạo Trung Quốc về mục tiêu xây dựng toàn diện xã hội khá giả
“Xã hội khá giả” là khái niệm xuất hiện
trong thư tịch cổ Trung Quốc, dùng để chỉ mức sống tương đối sung túc trong
điều kiện kinh tế tự nhiên thời bấy giờ. Đó là trình độ sống cao hơn mức ấm no,
nhưng lại thấp hơn mức giàu có”2. Các nhà lãnh đạo Trung Quốc, kể từ
thế hệ Đặng Tiểu Bình đã mượn khái niệm này để định vị mục tiêu phát triển đất
nước, với nội dung ngày càng hoàn thiện.
1. Về
tiêu chí xây dựng xã hội khá giả
Theo ông Đặng Tiểu Bình, Trung Quốc tiến hành hiện đại
hóa theo “kiểu Trung Quốc”, với mục tiêu phấn đấu là “nhà nhà khá giả”3.
Ý tưởng đó đã được cụ thể hóa trong văn kiện Đại hội XIII Đảng Cộng sản Trung
Quốc (1987), bằng chiến lược phát triển “ba bước đi”. Bước 1: Đến năm 1990, tổng sản phẩm quốc dân (GDP) tăng gấp đôi so
với năm 1980, giải quyết căn bản vấn đề no ấm cho nhân dân. Bước 2: Từ năm 1991 đến năm 2000, tổng
giá trị sản phẩm quốc dân lại tăng gấp đôi, đưa đời sống nhân dân lên mức “khá giả”, biến Trung Quốc nghèo nàn
thành Trung Quốc khá giả. Bước 3: Từ
năm 2001 đến năm 2050, đưa tổng giá trị sản phẩm quốc dân bình quân đầu người
lên mức các nước phát triển trung bình, đời sống nhân dân tương đối giàu có, cơ
bản hoàn thành hiện đại hóa. Tiêu chuẩn xã hội khá giả được khái quát thêm một
bước trong bản “Kiến nghị của Trung ương Đảng về quy hoạch 10 năm phát triển
kinh tế - xã hội và kế hoạch 5 năm lần thứ 8”. Đó là: “Trình độ xã hội khá giả
có nghĩa là trên cơ sở đảm bảo ấm no, sẽ nâng chất lượng cuộc sống nhân dân lên
mức ăn ngon mặc đẹp. Tiêu chuẩn đó phải đáp ứng yêu cầu cải thiện cả về vật
chất lẫn tinh thần; vừa nâng cao mức tiêu dùng của người dân, vừa cải thiện
phúc lợi xã hội và điều kiện làm việc”4.
Như vậy là, từ ý tưởng của Đặng Tiểu
Bình, các nhà hoạch định chính sách Trung Quốc đã chính thức khẳng định các
tiêu chí cơ bản về xã hội khá giả, trong đó quan trọng nhất là nâng cao đời
sống người dân, với mức thu nhập bình quân đầu người từ 800-1000 USD, giải quyết ổn thỏa vấn đề no
ấm cho đông đảo cư dân trên phạm vi toàn quốc. Có thể nói, tiêu chuẩn “xã hội khá giả” do Đặng Tiểu Bình đề xướng
là tiền đề hết sức then chốt để các thế hệ lãnh đạo Trung Quốc tiếp tục bổ sung
và hoàn thiện mục tiêu xây dựng toàn diện xã hội khá giả, dự định hoàn thành
sau hai thập niên đầu thế kỷ XXI.
2. Quan điểm toàn diện trong xây dựng xã hội khá giả
Sau hơn 20 năm cải cách, tổng giá trị
sản phẩm quốc dân Trung Quốc đã đạt 1.072 tỷ USD vào năm 2000; bình quân đầu
người đạt trên 800 USD, hoàn thành vượt mức kế hoạch 5 năm lần thứ 9. Do vậy,
Đại hội XVI Đảng Cộng sản Trung Quốc khẳng định, đời sống nhân dân về tổng thể
đã đạt mức khá giả5. Tuy nhiên, tại Đại hội XVI, các nhà lãnh đạo
Trung Quốc cũng xác định rõ: “Mức sống khá giả đạt được còn rất thấp, thiếu
toàn diện, phát triển rất không cân đối…”6. Vì thế, Trung Quốc xác
định, trong 20 năm đầu thế kỷ XXI phải củng cố và nâng cao trình độ xã hội khá
giả đã đạt được, với các tiêu chí toàn diện hơn: Tổng sản phẩm quốc dân 10 năm
đầu thế kỷ (đến năm 2010) tăng gấp 2 lần so với năm 2000 và tiếp tục tăng gấp 2
lần vào năm 2020; thể chế kinh tế thị trường XHCN tương đối hoàn thiện; hệ
thống an sinh xã hội tương đối kiện toàn; nền dân chủ và pháp chế XHCN hoàn bị
hơn; tố chất văn hóa khoa học và sức khỏe toàn dân tộc được nâng cao; năng lực
phát triển bền không ngừng được tăng cường, đưa toàn xã hội bước lên con đường
văn minh: sản xuất phát triển, đời sống giàu có, môi trường trong lành7.
Như vậy là, so với ý tưởng ban đầu của
Đặng Tiểu Bình thì mục tiêu xây dựng xã hội khá giả được thế hệ Giang Trạch Dân
đề xuất đã có bước phát triển toàn diện hơn: chú trọng đến cả tiêu chí kinh tế
lẫn chính trị, văn hóa giáo dục và môi trường sinh thái. Tuy nhiên, giữa thập
niên đầu của thế kỷ, các vấn đề xã hội bức xúc ngày càng nảy sinh, nổi cộm,
thậm chí tiềm ẩn nguy cơ đe dọa thành quả cải cách kinh tế của Trung Quốc. Thực
trạng đó buộc các nhà lãnh đạo Trung Quốc không thể không nhìn nhận lại mục
tiêu “toàn diện” của xã hội khá giả. Báo cáo chính trị Đại hội XVII Đảng Cộng
sản Trung Quốc(10-2007) đã nêu 5 tiêu chí “đảm bảo chắc chắn việc thực hiện mục
tiêu xây dựng toàn diện xã hội khá giả vào năm 2020”8. Đó là: Nỗ lực
thực hiện kinh tế phát triển vừa tốt vừa nhanh; mở rộng dân chủ XHCN, đảm bảo
tốt hơn quyền và lợi ích của nhân dân; tăng cường xây dựng văn hóa, nâng cao rõ
rệt tố chất văn minh toàn dân tộc; thúc đẩy nhanh sự nghiệp phát triển xã hội,
cải thiện toàn diện đời sống nhân dân; xây dựng văn minh sinh thái, tăng trưởng
tiêu dùng theo hướng tiết kiệm năng lượng, tài nguyên thiên nhiên và bảo vệ môi
trường sinh thái. Sau khái niệm “văn minh vật chất” và “văn minh tinh thần”
được nhấn mạnh từ Đại hội XII đến Đại hội XV, “văn minh chính trị” được nêu
trong Đại hội XVI, khái niệm “văn minh sinh thái” chính thức được đưa vào văn
kiện Đại hội XVII. Tiến thêm một bước, Đại hội XVIII Đảng Cộng sản Trung Quốc
đã đặt vấn đề sinh thái thành nội dung trọng tâm trong chiến lược phát triển
đất nước đến năm 2020 và những năm tiếp sau. Kể từ đây, xã hội (theo nghĩa
rộng) của Trung Quốc được xây dựng và phát triển theo mô hình “ngũ vị nhất
thể”, bao gồm kinh tế, chính trị, văn hóa, xã hội và sinh thái.
Như vậy là, mục tiêu xây dựng xã hội
khá giả được xác định tại Đại hội XVIII đã mang tính toàn diện hơn so với Đại
hội XVI và XVII, bao trùm toàn bộ các lĩnh vực xây dựng và phát triển đất nước
của Trung Quốc.
3. Quan điểm hài hòa trong xây dựng toàn diện xã hội khá
giả
Sau hơn 20 năm
cải cách, mặc dù đạt được rất nhiều thành tựu rực rỡ về kinh tế, song Trung
Quốc ngày càng lún sâu vào tình trạng phát triển thiếu hài hòa, bất bình đẳng
giữa các vùng miền, giữa thành thị với nông thôn và giữa các tầng lớp cư dân.
Tình hình đó đã tạo ra cục diện “một Trung Quốc bốn bầu trời”: Những khu vực
như Thâm Quyến, Thượng Hải, Bắc Kinh đã có thể xếp ở trình độ các nước thu nhập
cao (chiếm 2,2% toàn Trung Quốc); một số vùng ven biển như Quảng Đông, Chiết
Giang, Tô Châu, Liêu Ninh đạt mức thu nhập trên trung bình (chiếm 21,8% toàn
Trung Quốc); Hà Bắc, Đông Bắc, Hoa Nam và một số vùng thuộc khu vực miền Trung
đạt mức thu nhập dưới trung bình (chiếm 26%) và khu vực miền Tây có thu nhập
thấp (chiếm 50%). Trước thực trạng đó, các nhà hoạch định chính sách Trung Quốc
đã nhằm vào mục tiêu phát triển cân bằng, hài hòa lợi ích, hướng tới công bằng
và bình đẳng xã hội.
Click xem tiếp